Thứ Tư, 23 tháng 7, 2014

Lầm lỡ




Em còn lại gì sau mối tình vụng dại

ngoài một nỗi cô đơn

nỗi cô đơn

dài dằng dặc

xuyên thẳng màn đêm

Người ta về với nệm ấm chăn êm

em co mình trong căn phòng lạnh lẽo

thân hao gầy

nức nở một niềm đau

nưc nở một niềm đau

Em ơi, em ơi

cánh cửa cuộc đời mở ra những ngày sau

con đường dài cớ sao em phải vội

cớ sao phải vội

Em ơi!

Thứ Ba, 15 tháng 4, 2014

MẸ CHỒNG TÔI

Ảnh chụp mẹ chồng và con trai năm 2007


Tôi ít khi đàm tiếu chuyện người khác, nhất là với hàng xóm xung quanh, bước ra cửa gặp họ tôi chỉ chào hoặc dăm ba câu hỏi thăm chứ chẳng bao giờ ngồi buôn chuyện. Thế nên hôm rồi cô em gái cạnh nhà kể chuyện chị hàng xóm bị chồng đưa đơn ly dị ra tòa mà tôi cứ như người từ trên trời rơi xuống, chả biết gì cả. Cô em bảo: bà ấy quá đáng với bên gia đình nhà chồng lắm, bắt chồng phải chọn hoặc là bà ấy hoặc là mẹ chồng nên ông chồng đành chọn gia đình chồng. Tôi không nhận xét, chỉ chêm vào câu chuyện của cô em gái một câu: bà ấy cũng có con trai, sao không thử nghĩ sau này con dâu nó đối xử tệ với mình thì sao nhỉ?

Và tôi chợt nghĩ về mẹ chồng – người mẹ thứ hai của tôi.

Tôi có may mắn có được một bà mẹ chồng có thể nói là hiền lành chất phác hiếm thấy. Mỗi lần nhìn nụ cười hiền hậu của mẹ tôi lại nghĩ đến câu thơ: “Những cô hàng xén răng đen/ Cười như mùa thu tỏa nắng”. Mẹ sinh ra và lớn lên trong một làng dệt lụa ở Hà Tây, từ thời còn con gái mẹ đã nhuộm răng đen giống như một trào lưu của các cô gái thời bấy giờ. Mẹ mồ côi từ nhỏ, sống với người cậu ruột của mình. Dù được cậu thương nhưng mợ lại không cho mẹ đi học, bắt dệt lụa suốt từ sáng đến tối, nhiều hôm còn ngủ gật trên khung cửi. Có lần mẹ thấy những đứa trẻ trong làng đi học ham quá nên cũng mượn sách về xem để tập đọc chữ, bị mợ quát làm còn không hết việc mà chữ nghĩa gì. Thế nên con đường học hành của mẹ không được trọn vẹn. Nhưng chính những điều không trọn vẹn ấy hình thành trong mẹ một người phụ nữ tần tảo, cam chịu, hiền lành…

Khi tôi sinh con đầu lòng được một tuần thì ba chồng tôi qua đời. Ít lâu sau vợ chồng tôi đón mẹ lên ở cùng. Tôi không biết các bà mẹ khác đối với con dâu thế nào, còn mẹ chồng như người mẹ thứ hai của tôi. Mẹ tôn trọng mọi sở thích của tôi và trong cái hình thức bề ngoài có vẻ cổ điển xưa cũ của mẹ lại là một bà mẹ hết sức tâm lý và dễ tính. Mẹ hay khen khi thấy tôi mặc quần áo đẹp đi ra ngoài, không bao giờ khó chịu khi chồng tôi chiều chuộng tôi. Còn tôi cũng chẳng bao giờ lấy làm buồn về những lúc chồng tôi quan tâm mẹ hơn cả vợ.

Từ ngày lấy chồng, tôi và chồng nhiều lần mâu thuẫn nhưng tịnh chưa bao giờ có mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu. Mỗi lần vợ chồng tôi có chiến tranh lạnh mẹ hay gọi riêng tôi vào phòng và nói, mẹ biết chồng con có cái sai của nó, con có cái khó của con, nhưng nhường nhịn chồng có gì mà thiệt, hoặc đại loại là những lời nhắc nhở nhẹ nhàng đúng với bản tính nhường nhịn cam chịu của mẹ. Tôi thì bướng bỉnh nên không phải lúc nào cũng nghe lời khuyên của mẹ chồng. Những lúc như thế mẹ chỉ buồn buồn chờ vợ chồng tôi qua cơn chứ không bao giờ lên tiếng bênh chồng tôi.

Mỗi lần con trai tôi uống sữa hay ăn đồ ăn thừa mẹ đều ăn hết, kể cả món cháo lươn còn dư nguội ngắt tanh ngòm mẹ cũng cố ăn. Mẹ bảo trẻ ăn không hết người lớn phải ăn, đừng đổ đi mang tội. Có lần gắp đồ ăn vào chén mẹ nhiều, mẹ ăn không hết nên bỏ một miếng sang chén của chồng tôi và bảo “nhiều quá, con ăn giúp mẹ một miếng”. Chồng tôi có vẻ không muốn ăn, “mẹ ăn đi, không hết cứ bỏ lại đó”. Lúc ấy mẹ chồng tôi tiếc lắm nhưng chỉ cười xòa. Đúng là nước mắt chảy xuôi, con cháu ăn không hết mẹ ăn thừa, còn mẹ ăn không hết con mang bỏ đi.

Một hôm tôi mua về tặng mẹ bộ quần áo, chắc thói quen của người lớn, mẹ hỏi hết bao nhiêu tiền. Khi tôi nói giá thật của bộ đồ mẹ suýt soa tiếc sao đắt thế. Nhiều món trái cây ngon đắt tiền mua về để tủ lạnh mẹ chẳng dám ăn, mẹ cứ sợ con cái tốn kém. Từ ấy mỗi khi mua bất cứ thứ gì, từ bó rau, cân thịt đến trái cây, hộp sữa, quần áo, đồ dùng… tôi đều nói giá giảm đi so với giá thật, có khi còn giả vờ khoe được người ta cho để mẹ chồng tôi an tâm mà dùng.

Cũng như những người già khác, mẹ chồng tôi không tiêu xài gì nhưng vẫn muốn dằn tiền trong túi. Thế nên thỉnh thoảng vợ chồng tôi hay đưa tiền mẹ dằn túi để mẹ vui lòng. Nhà tôi trái cây lúc nào cũng để nhiều trong tủ lạnh, còn kẹo bánh tôi hạn chế cho mấy đứa trẻ ăn. Vậy mà có hôm trong lúc vợ chồng tôi đi làm, mẹ đi bộ thật xa ra mãi ngoài chợ mua về mấy quả cam và mấy cái kẹo cho hai đứa nhỏ, bảo: quà của bà cho cháu. Nghĩ tới dáng mẹ lòng khòng đi ngoài đường xách túi cam mà tôi thấy thương sao là thương. Mẹ chồng tôi đấy, hiền lành, chân chất và mộc mạc biết bao!

Dạo này mẹ chồng tôi đang ở quê với anh trai chồng, mẹ có nhiều triệu chứng của bệnh hay quên ở người già. Mẹ ăn mà không nhớ mình ăn chưa, tắm mà không nhớ mình tắm chưa…, lại bị huyết áp cao mà không nhớ để uống thuốc đều đặn hàng ngày. Chồng tôi rất lo lắng cho sức khỏe cũng như vệ sinh, ăn uống của mẹ, tôi cũng lo theo nỗi lo của chồng tôi. Tôi bàn với chồng tìm một người giúp việc ở ổn định rồi đón mẹ lên ở cùng. Chồng tôi đã đồng ý với kế hoạch ấy, và hè này vợ chồng tôi sẽ về đón mẹ lên.

Có rất nhiều lý do khiến tôi muốn mẹ ở cùng vợ chồng tôi. Gia đình chúng tôi sẽ là một gia đình ba thế hệ hạnh phúc; Vợ chồng tôi sẽ yên tâm hơn khi mỗi ngày đi làm về được chăm sóc mẹ, nhắc nhở mẹ uống thuốc đều đặn. Các con tôi sẽ có cảm nhận về tình yêu thương, sự hiếu thảo mà vợ chồng tôi dành cho mẹ, những bài học trực tiếp mà không sách vở nào dạy được.

Tôi mong tất cả các cô gái đi lấy chồng đều gặp được người mẹ chồng tốt như mẹ chồng tôi. Nhưng dù mẹ chồng bạn thế nào, nếu bạn cư xử với mẹ bằng tình yêu thương chân thành thì chuyện Mẹ chồng - Nàng dâu chẳng bao giờ là vấn đề cản trở hạnh phúc trọn vẹn của một cuộc hôn nhân.


Thứ Sáu, 7 tháng 3, 2014

BÀ CHIÊU VÙNG LÊN

Agift rất ít khi hát, nhưng đã hát thì phải như này :



Rồi một ngày nàng Chiêu theo Bốn về
Lừa tình chàng nàng Chiêu nay đã về
Nàng Chiêu tay chắp đít đi đứng nhìn quanh
Bốn nấu cơm cho nhanh, bà đang đói đây nghe không
Miệng lắp bắp ông nhanh tay đun xào

Ngày đẹp trời nàng đi chơi cuối tuần
Ngồi một mình chồng Chiêu nay bỗng buồn
Cùng Kai đi mấy chốn nhiều gái đẹp xinh
Lén lút đi thâu đêm, bị hỏi tới Kai bao che
Rằng hai đứa đang vui chơi bi da

Chiêu và Ếch nghe phong phanh ngoài kia hai ông đang tìm vui
Chiêu nhìn Bốn trong tay cô nào xinh vội chạy vào la lớn
Này ông đừng có mơ màng
Về ngay nằm úp lên giường
Về đây rồi biết tay bà

Rồi từ ngày nàng Chiêu theo Bốn về
Cuộc đời chàng tự do nay hết rồi
Tìm vui quanh góc bếp đun nấu nồi niêu
Bốn thấy Chiêu chân run dù đang chém hay đang buôn
Cụ liền đứng lên đi ngay cho nhanh

PS: Mượn nhạc ca khúc "Mùa xuân đầu tiên" của nhạc sĩ Văn Cao 

Thứ Ba, 18 tháng 2, 2014

Mẹ yêu con






Yêu từ lúc con còn trong bụng mẹ
Cứ mỗi lần con đạp khỏe mẹ vui
Hồi hộp mong con cất tiếng chào đời
Ngày con tới vỡ òa niềm hạnh phúc

Mẹ rất muốn ở bên con từng phút
Cảm nhận rằng luôn có thực - tình yêu
Như anh con, mẹ yêu con thật nhiều
Tình yêu ấy không bao giờ phai nhạt

Con biết nói và thường hay ca hát
Miệng con cười đôi mắt mở tròn xoe
Sà vào lòng muốn được mẹ chở che
Khi ba mắng và lúc anh rượt đuổi

Nhanh nhanh quá con sắp tròn năm tuổi
Mong con ngoan và mau lớn mỗi ngày
Con ngoảnh nhìn mẹ luôn ở nơi đây
Với yêu thương đong đầy cho con nhé!

Thứ Hai, 11 tháng 11, 2013

BỒ NHÍ


Họ gặp nhau trong muộn màng nuối tiếc
Giữa guồng xoay công việc với gia đình
Cuộc sống ôi không hiểu nổi chữ tình
Cuốn họ vào những phút giây nông nổi

Họ nghĩ rằng tình yêu không có tội
Nên u mê mà lao vội vào nhau
Đâu biết rằng có những trái tim đau
Âm thầm giấu giọt lệ rơi trên gối

Tình yêu là gì, giật mình tự hỏi
Có phải là mặc kệ hết mai sau
Tỉnh cơn mê lấy được gì của nhau
Hay vụn vỡ trong từng gia đình nhỏ

Thật biết yêu hãy dừng ngay ở đó
Chôn kín khát khao vào tận đáy lòng
Để tình cảm mãi mãi được sáng trong
Không vì mình chà đạp lên mọi thứ

Người bạn đời vẫn đứng bên ô cửa
Vẫn chờ ai với trọn vẹn yêu thương
Bồ nhí ư chỉ một chốc qua đường
Có làm chi cho cuộc đời rối rắm

Thứ Tư, 23 tháng 10, 2013

TRANH THÊU CHỮ THẬP


Lên lên xuống xuống thật là đều
Chéo qua chéo lại đan vào nhau
Miệt mài đôi tay se mũi chỉ
Những bức tranh thêu rực rỡ màu

Em thêu bầu trời lơ lửng mây
Đàn chim nghiêng cánh mỏi theo bầy
Cánh đồng bát ngát màu xanh biếc
Cô nàng cấy lúa má đỏ hây

Em thêu nước biển màu xanh dương
Sóng đẩy thuyền trôi khắp muôn phương
Ngư dân trở về đầy khoang cá
Giọt mồ hôi mặn đêm toả hương

Em thêu những ngọn núi rì rào
Hàng cây lay động gió lao xao
Suối chảy róc rách đùa khe đá
Đám cỏ nằm nghiêng trốn trăng sao

Em thêu cánh đào trong gió đưa
Nắng hè đứng bóng mặc ban trưa
Thu vàng ngơ ngác đông lạnh giá
Sợi chỉ mong manh dệt bốn mùa

Em thêu nụ cười của trẻ thơ
Hồn nhiên trong lớp học i tờ
Mũi kim khẽ chấm từng con chữ
Sợi chỉ se đều những ước mơ

Em thêu cuộc sống bằng đôi tay
Se chỉ luồn kim ngày lại ngày
Yêu thương cuộn trong màu chỉ ngọt
Thêu giấc mơ đời chắp cánh bay...
(08/2013)

Thứ Năm, 26 tháng 9, 2013

Thi Ẩm Lầu trong tôi



Hai tháng trước đây Agift còn chưa hình dung được TAL là gì, như thế nào nữa cơ.

Một ngày kia vào FB thấy một người bạn (chị Mihoalai) chị ấy post bài thơ “Chiếc quần dây kéo sau mông” xong rồi mở ngoặc Phụng – TAL, sau đó chị lại chia sẻ một link nhạc “Chiều tàn em đi” lại thấy ghi Phụng-TAL. Thắc mắc không biết cái anh Phụng này là ai mà vừa làm thơ vừa hát hay thế! Nhưng chỉ là thắc mắc thoáng qua rồi thôi!

Thứ Hai, 16 tháng 9, 2013

Phở


Rót cho hiền đệ chén rượu nồng
Uống vào hết một giấc hư không
Nay đây mai đó tung cánh mỏi
Trở về quê cũ sống thong dong

Lão bà bà







Dịu dàng ơi
dịu dàng ơi
sao áo em đỏ ngời ngời thế kia
nhìn kìa
anh hãy nhìn kìa
đen tuyền cộng lại
em chia sắc màu
xuân thì
vội lướt qua mau
ai còn
cố níu
cho nhau
một thời....

Thứ Sáu, 13 tháng 9, 2013

Cho mùa trung thu


Những thứ mình viết, hay không hay, cóc không cóc, chả biết nó là cái ẩm ương gì nữa. Thế mà bạn bè mình lại thích và động viên. Ngẫm lại mới thấy không phải bạn mình thích...thơ của Thúy... mà thật ra là thích... Thúy làm thơ...



Thích dùng hàng trong nước
Mẹ chọn mua giấy màu
Xếp lồng đèn ông sao
Để đêm rằm con rước

Mẹ con mình chung sức
Cùng xếp giấy vẽ màu
Rồi mẹ kể sự tích
Chiếc lồng đèn ông sao